Lâm Dật không hiểu, nhiệm vụ mà hắn thực hiện
nguy hiểm đến thế, kẻ địch của hắn là kẻ mạnh đến thế, lợi ích mà người ủy thác
nhận được cũng dày như thế, mà đến lượt hắn thì lại chỉ nhận được ít ỏi như vậy.
Ông già rốt cuộc là nhận loại nhiệm vụ cực phẩm
này ở đâu ra mà giao cho mình vậy? Lần nào cũng là cửu tử nhất sinh, thù lao nhận
được lại chỉ có 50, 100 tệ, lần này còn đỡ, có lúc còn chỉ nhận được có hai ba
tệ….mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Lâm Dật
đều muốn khóc.
Nhận lấy 200 tệ mà mình dùng tính mạng đổi lấy,
Lâm Dật muốn chửi nhất chính là , khốn kiếp! Tuy hắn là cô nhi, từ nhỏ đã không
có mẹ, đi theo lão Lâm-người nuôi nấng hắn, học võ 15 năm, đọc sách 15 năm, dù
thế nào cũng được coi là văn võ song toàn chứ? Ném vào thời cổ đại thì hẳn cũng
phải là trạng nguyên song bảng, văn võ song toàn rồi, thế mà lại bị sai bảo như
lao động phổ thông….những ngày tháng như thế này bao giờ mới có lối thoát đây!
Nghe nói trong thành phố, đi xây nhà cho người ta một năm cũng kiếm được vài vạn
đấy, bản thân hắn mỗi ngày đều chết đi sống lại, một năm cũng không kiếm quá 1
ngàn 8 trăm tệ…. “Này ông, không phải ông đang đùa con đấy chứ? Hai trăm tệ? Con
rất nghi ngờ liệu ông có đang cắt xén tiền thù lao của con không đấy?” Lâm Dật
không phải lần đầu nghi ngờ chuyện này, nhưng ông ấy và hắn ăn giống nhau, mặc
giống nhau, trông cũng chẳng giống người có tiền.
“Có
tiền là tốt lắm rồi, anh tưởng tiền bây giờ dễ kiếm lắm chắc?” Lão Lâm trừng mắt,
giọng điệu không vui, nói: “Làm sao? Không muốn hả? Không muốn thì trả đây cho
ta, lâu lắm rồi ta không ăn ở quán ăn nhỏ của bà góa phụ đầu thôn rồi.” “….” Lâm
Dật muốn nổi điên lên rồi đập cho lão già gầy gò này một trận, nhưng hắn biết,
hậu quả của việc tự mình ra tay chỉ có bị ăn đập mà thôi.
Võ
thuật của lão Lâm lợi hại đến đâu, bản thân Lâm Dật cũng không biết.
Chỉ
biết mỗi lần ông ấy dạy võ cho hắn đều chưa xuất toàn lực.
Mỗi
khi luyện võ thăng lên được một cấp, lại đột nhiên phát hiện, ông ấy cũng nâng
cao trình độ hơn một cấp, bản thân hắn vẫn cứ là kẻ thua cuộc dưới tay ông ấy.
“Được
rồi, những năm nay anh cũng luyện kha khá rồi, chuyện quan trọng đó, chắc cũng đến
lúc rồi.” Lão Lâm không nhấc mí mắt, ngồi xếp bằng trên kháng, lõ lạch cạch đĩa
đậu hồi hương trước mặt: “Nhiệm vụ này anh làm xong thì cả đời này không cần lo
ăn lo mặc!” “Thật hay giả vậy?” Lâm Dật biết lúc hắn 3 tuổi đã được ông ấy nhặt
được lúc đi nhặt ve chai, sau đó liền theo ông ấy học võ, học y, học những kiến
thức ngoài xã hội, chính là để thực hiện một chuyện trọng đại! Nhưng Lâm Dật vẫn
nghi ngờ, cái việc trọng đại này liệu có được trả thù lao nhiều như ông ấy nói
không, làm một nhiệm vụ là đủ ăn cả đời.
“Ta
đã lừa anh bao giờ chưa?” Lão Lâm lại ném vào miệng một hạt đậu hồi hương: “Anh
có đi hay không? Không đi, ta thay người khác đấy nhé?”
“Đi,
đương nhiên là đi!” Lâm Dật trong lòng hiểu rõ, chuyện tốt như vậy có thằng ngu
mới không đi! Một vụ có thể ăn cả đời đấy, bản thân hắn sau này không cần phải
liều mạng nữa rồi.
Cứ cho là đầm rồng hang hổ, liều một ván cũng
đáng! “Ừ, vậy thì đi đi, đến tập đoàn Bằng Triển thành phố Tùng Sơn, tìm một
người tên là Bằng Triển, ông ta sẽ nói cho anh biết tiếp theo phải làm gì.”.
Khóe miệng lão Lâm nhếch lên một nụ cười nham hiểm khó phát hiện.: “Nhưng anh
phải nghĩ cho kỹ, một khi đã tiếp nhận nhiệm vụ này thì phải làm đến cùng,
không thể rút lui giữa chừng.” “Tại sao? Có nguy hiểm còn không cho người ta chạy
sao?” Lâm Dật không phải người cố chấp, biết sẽ chết thì không làm.
“Đồ nhát cáy, ông đây nuôi anh 15 năm, cho anh ăn, cho anh uống,
mua laptop cho anh, mua sim 3G cho anh…” Ông lão đảo mắt, lải nhải không dứt:
“Bảo làm có chút chuyện mà hỏi rõ lắm, anh đừng có ép tôi!” “Đệt!” Lâm Dật nghe
những lời ông ấy nói liền nổi điên lên theo: “ 3 năm đầu ông nuôi con, từ năm 6
tuổi trở đi là con nấu cơm, con bổ củi, con bện giày cỏ kiếm tiền nuôi ông, ông
cũng đừng có ép con!” “Anh nửa đêm lén lút dùng laptop xem cái gì, đừng tưởng
ta không biết!” Ông lão trợn trừng mắt, rồi nói: “Đây là anh ép ta nói đấy nhé,
anh còn ngồi trước laptop…..” “Được rồi….con đi…con không chạy trốn, được
chưa?” Lâm Dật mặt đỏ lên, không ngờ mình làm những chuyện riêng tư như vậy đều
bị ông già đó phát hiện, thật là mất CMN mặt.
Nếu để ông ấy nói tiếp, có thể sẽ nói ra những
thứ không dành cho trẻ em. Đi không bao xa liền đến thành phố Tùng Sơn, một thành
phố lớn hiện đại hóa, quốc tế hóa này.
Vì vậy, dưới sự dụ dỗ và uy hiếp của lão Lâm,
Lâm Dật khoác lên vai hành lí, bước lên tàu Bắc tiến,
Ngồi trên tàu, Lâm Dật vẫn khá mong đợi đối với
nhiệm vụ lần này, loại chuyện tốt làm một lần liền có thể nghỉ hưu này hắn ta
có mơ cũng muốn làm.
Mặc dù từ lời nói của lão Lâm có thể cảm nhận
được nhiệm vụ này dường như chẳng hề đơn giản.
Ừm, không đơn giản mới có tính khiêu chiến mà!
“Cạch” Một người đàn ông mặt rỗ ngồi đối diện Lâm Dật mở nắp lon coca, sau đó
tiện tay vứt bừa nắp lon lên trên bàn.
Cái người cắt đầu moi bên cạnh tỏ vẻ không
quan tâm, nhặt cái nắp lon lên nghịch trong tay, nghịch một lúc chợt la toáng
lên: “Wao! Wao! Quá đỉnh! Giải nhất này!” tiếng của tên đầu moi vang lên trên
khoang tàu ồn ào này cũng không tính là quá lớn, nhưng những du khách ngồi gần
anh ta đều nghe thấy, hứng thú bừng bừng quay sang nhìn.
Người mặt rỗ đương nhiên cũng không ngoại lệ,
nhìn thấy nắp giật lon trong tay tên đầu moi là cái mà ban nãy mình mới vứt xuống,
nhất thời vẻ mặt trở nên có chút không tự nhiên: “Trả cho tôi, đây là của tôi….”
“Cái gì mà của anh? Chỗ nào viết tên anh?” Tên đầu moi giật lại nắm trong tay phải
của mình, nắm chặt cái nắp lon trong tay, trừng mắt nói: “Tên của anh là giải
nhất sao?” “Không phải….tôi không phải tên là giải nhất…mà cái nắp lon trúng giải
nhất đó là tôi làm mất…” Người mặt rỗ trông gã đầu moi vẻ mặt hung dữ, bắt đầu
hơi nhát, nhưng lại không muốn mất đi thứ vốn dĩ thuộc về mình, cả người run
run, ánh mắt ngóng trông nhìn chiếc nắp lon.
“Anh
cũng nói rồi, là anh làm mất, nếu đã mất rồi thì ai nhặt được là của người đó.”
Gã đầu moi hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, nói.
“Ơ,
con người anh sao lại như vậy chứ?” Người mặt rỗ bắt đầu cuống lên, quay ra nói
với một hành khách ngồi đối diện, cũng chính là người đàn ông đeo kính ngồi bên
trái Lâm Dật: “Anh này, trông anh có vẻ là một người có học thức, anh đứng ra
phân giải giúp tôi với, làm gì có người nào như anh ta chứ, đây là muốn giở trò
sao?” “Ai giở trò?” Gã đầu moi cũng tỏ vẻ
không vui, nghiêng đầu nói với người đàn ông đeo kính: “Này anh, anh nói xem,
cái nắp lon này nên thuộc về ai?” “Ờm….” người đàn ông đẩy đẩy kính của mình,
nhã nhặn nói: “Tôi là một giảng viên đại học, nếu hai người đã tin tưởng tôi, vậy
tôi sẽ phân xử cho hai người nhé.”
“Anh
nói, anh cứ nói!” Người mặt rỗ và gã đầu moi đều gật đầu đồng ý, vẻ mặt sốt suột
nhìn người đàn ông đeo kính tự xưng là giảng viên đại học này.
“Theo
lí mà nói, cái nắp lon này do anh đây uống coca mà giật ra, vốn nên thuộc về
anh ấy…” Người đàn ông đeo kính nói một nửa, người mặt rỗ liền tỏ vẻ mặt vui mừng,
mà người đầu moi nhất thời cuống lên, vừa định nói gì đó, người đeo kính liền
giơ tay cản hắn ta lại, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, nếu anh ấy đã vứt cái nắp lon
này đi rồi, lại bị một người khác nhặt được, vậy thì lại nên thuộc về anh bạn đến
sau kia rồi….” “Nhưng thầy cũng nói, cái nắp lon đó là của tôi mà…” Người mặt rỗ
nghe người đàn ông đeo kính nói vậy vẻ mặt liền như đưa đám.
“Theo
tôi thấy, chi bằng thế này, hai người chia đôi giải thưởng đi, như vậy ai cũng
không thiệt!” Người đàn ông đeo kính kiến nghị
“Chia
ra…” Gã đầu moi nghe xong do dự một lúc, cắn chặt răng nói: “Được, thế thì
chia.” Có lẽ gã đầu moi cũng cảm thấy lí lẽ của mình không đủ thuyết phục cho
nên mới đồng ý với lời đề nghị của người đàn ông đeo kính.
Mà
người mặt rỗ bên cạnh cũng nhìn thấy nắp lon đang trong tay gã cắt đầu moi, nếu
không đồng ý thì có khi đến cọng lông cũng chẳng chạm vào được, chẳng bằng chia
đôi cho rồi, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
“Được
rồi, nếu cả hai đều đã đồng ý , thế thì chia đi.” Người đàn ông đeo kính nhìn
chiếc lon trong tay người mặt rỗ, nói: “Trên này viết giải nhất trị giá 10 vạn
tệ, khấu trừ 20% thuế sẽ còn lại 8 vạn tệ, nhưng giám định nhận giải có chút phức
tạp, hai người các anh ai đi nhận giải thì đưa cho người còn lại 3 vạn tệ đi,
sau đó tự mình đi lĩnh thưởng, hai anh xem ý kiến này thế nào?” “Được!” Người mặt
rỗ thấy lấy được bằng nào hay bằng ấy, cho nên đồng ý ngay lập tức: “Anh đưa
tôi 3 vạn đi, rồi anh đi lĩnh thưởng!”
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhấp vào menu bật lên
Nhấp vào menu bật lên
Đọc tiếp để nhận lì xì nhé
{{i.create_time}}
{{i.content}}
{{i.office_reply}}